Xuất thân là một học sinh chuyên văn xã hội, nhưng không hiểu tự lúc nào tôi lại chuyển sang một ngã rẽ khác, cùng một đam mê và khao khát cháy bỏng là trở thành một thầy thuốc. Ước mơ trở thành sự thực, kể từ khi khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, được làm việc tại một bệnh viện quân đội tuyến cuối của toàn quân đầy tự hào, tôi tự nhủ mình phải cố gắng không ngừng để trở thành một trong những chiến sỹ quân y tận tình, tận tâm trong công việc - người đồng hành để chăm sóc cho người bệnh, chỉ dẫn họ tuân theo y lệnh của bác sĩ.
Hàng ngày, 8 giờ làm ở bệnh viện, tối đến, tôi tranh thủ vệ sinh, ăn uống, nghiên cứu lại những kiến thức chuyên môn để chuẩn bị vững vàng cho công tác điều trị. Còn những ngày trực thì tôi phải có mặt 24/24 giờ ở bệnh viện. Chưa kể những khi đông bệnh nhân nhập viện, tôi và những đồng nghiệp của mình quên cả việc ăn cơm, uống nước mà chỉ dành hết tâm sức để khám và thăm hỏi người bệnh.
Tôi vấn nhớ như in khoảng thời gian dịch bệnh Covid đến đỉnh điểm nhất năm 2021, những đêm trực chắc không thể quên đối với chúng tôi. Những bệnh nhân đến bệnh viện muộn hầu như không có người thân bên cạnh, kíp trực chia sẻ cùng bệnh nhân từng gói mì tôm úp vội. Thậm chí chúng tôi gần như phải thức cả đêm để theo dõi diễn biến bệnh của những người từng phút, từng giây. Bởi nếu lơ là, sơ suất phút giây ấy có thể cướp đi sinh mạng của cả một đời người. Vậy rồi khi người bệnh qua phút giây sinh tử, dù mệt, toàn thân nhưng rã rời mệt mỏi song thực sự chúng tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc được nhìn thấy ánh mắt nụ cười của người bệnh và gia đình họ.

Tôi cùng các đồng nghiệp của mình vượt qua đại dịch Covid-19
Đến khi tôi lập gia đình, những thử thách trong cuộc sống, guồng quay công việc vẫn tiếp diễn. Có người hỏi tôi liệu rằng nếu được lựa chọn lại, tôi có chọn ngành y hay không. Tôi vẫn khẳng định với mọi người rằng “Nếu được lựa chọn lại thì tôi vẫn chọn nghề y”. Không phải vì danh xưng cao quý, mà chính là vì niềm yêu nghề, niềm đam mê với công việc. Mà là vì tôi có cơ hội được cùng đồng nghiệp, mang lại sự khỏe mạnh, niềm vui, niềm hạnh phúc cho những bệnh nhân mà chúng tôi chăm sóc, điều trị. Thậm chí là đôi lúc chúng tôi cảm thấy tự hào vì có thể cứu người bệnh khỏi lưỡi hái của tử thần.

Tham gia báo cáo tại Hội nghị Khoa học điều dưỡng các bệnh viện quân y toàn quân năm 2021
Niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi hiện tại không phải là tiền lương cao, không phải là chức quyền mà chính là sự khỏe mạnh của mọi người. Là nhìn những trái tim người bệnh khỏe lại sau những sự sống quá đỗi mong manh mà họ đã trải qua. Nhìn những người bệnh xuất viện trong nụ cười lạc quan, trong sự hân hoan, khỏe mạnh cùng gia đình, người thân, tôi cảm thấy sung sướng vô cùng. Một cảm xúc thiêng liêng, lâng lâng và rất khó tả. Nó làm tôi quên đi những vất vả hàng ngày, và tự nhủ với lòng mình cần phải luôn nỗ lực và tận tâm hơn nữa với công việc.
Thời gian cứ thế thấm thoát thôi, công việc, học tập cứ cuốn tôi đi để rồi đã 19 năm qua tôi gắn bó với nơi này, nơi có những trái tim không được khỏe và nơi có nhưng người thầy, có anh chị em bạn bè đồng nghiệp luôn đồng lòng, đồng tâm trong mọi công việc./.
Đỗ Hiến, Khoa Nội Tim mạch, Bệnh viện TWQĐ 108